Lời đầu sách

LỜI ĐẦU SÁCH


Già bệnh chết cứ như tên đao phủ dữ dằn luôn trong tay búa bén và lúc nào cũng sẵn sàng hạ thủ. Mọi người chúng ta có thể nói là chạy đôn chạy đáo, nhưng cuối cùng rồi không ai thoát khỏi tử thần. Trong nỗi sợ sệt bất an đó, con người đành bó tay sảng sốt kêu lên “định mệnh”. Một cuộc lữ đầy bất lực.

Ta lang thang từ độ nào chưa biết? Đường trước mịt mờ. Chừng nào thẳng tiến một lối đi? Huyết mạch, sự tồn sinh đảm bảo định mệnh? Ta mù mịt bó tay. Cứ đổ cho tại cái gì, một đấng nào đó, trông chờ ân sủng vô vọng. Ngàn đời cũng tiếng kêu la.

Đức Phật ra đời, cùng chúng sanh thẳng thắn, chấn chỉnh mọi việc, cắt đứt mối mang sanh tử, gầy dựng lại một con đường sống, giáp mặt tròn đầy và bất sinh bất diệt. Phật dạy “trí tuệ đức tướng đó xưa nay đầy đủ, tại sao không nhận, để rồi bị đắm chìm trong sanh tử?...” Mọi việc đã vậy. Tuy nhiên, trở về và buông bỏ sự lầm mê này, xem ra cũng không phải giản đơn. Các bậc Thánh trước luôn luôn mong đợi kẻ hậu học. Gương hạnh người xưa sáng rực nêu cao. Nhưng chúng ta thì chứng nào tật nấy, lầm lũi lối cũ lang thang. Chư Thánh đắng miệng, Phật Tổ quở trách, sao mà muôn kiếp trầm luân, không một lần nhìn lại ?

Vậy thì hôm nay, chúng ta thử một lần nhìn lại, nhận lại và dựng lại một con đường sống. Chúng ta chịu trách nhiệm cho chính mình. Thấy rõ sự an bày giả tạm này là do chính chúng ta đặt ra. Ta là chủ nhân ông của mọi sự kiện, là tác nhân của chính mình. Còn gì đáng quí hơn khi chúng ta biết hồi đầu. Tuyệt vời gương xưa.

Nhận lại. Đừng quên. Sống và sống cho thật đầy đủ trọn vẹn. Chớ chạy loạn, quên mình, nhận bóng. Để mắt xem lại gương xưa.

Thiền viện Thường Chiếu, 27/07/Mậu Tý

THÍCH NHẬT QUANG
 

Tin mới

Các tin khác

[ Quay lại ]