headertvtc new


   Hôm nay Thứ ba, 24/12/2024 - Ngày 24 Tháng 11 Năm Giáp Thìn - PL 2565 “Tinh cần giữa phóng dật, Tỉnh thức giữa quần mê, Người trí như ngựa phi, Bỏ sau con ngựa hèn”. - (Pháp cú kệ 29, HT.Thích Minh Châu dịch)
tvtc2  Mongxuan
 Thiền Phái Trúc Lâm Việt Nam Thế Kỷ 20-21

khanhtueSuOng2024

BÊN THẦY

SuongTS Nguyễn Mạnh Hùng

Tôi rất thích bức tâm thư pháp mà thầy Chính Trung tặng cho tôi. Bức đó thầy Chính Trung viết tên tôi – chữ Hùng. Các nét chữ được dùng hình ảnh mà nhìn vào là ta nhận ra ngay – 2 nét dọc của chữ H là 2 thanh côn. Các nét còn lại là kiếm, đao,… toàn hung khí nguy hiểm. Tuy nhiên phía bên dưới thầy ghi “Nhẫn giả vô địch; Dĩ hòa vi phương”. Tôi luôn lấy bức tâm thư pháp này để soi cho mình. Rằng người hùng không phải là bằng chức vụ, tiền bạc, bằng cấp, quyền lực,… Người hùng thực sự là sự mềm mỏng, nhẫn nhịn, nhu hòa. Rằng cần dùng đức hạnh, dùng tình yêu thương để lãnh đạo cơ quan, để hướng dẫn gia đình mình, để dạy các học trò. Và tôi luôn nhắc mình như vậy. Mỗi sớm mai.

Tôi may mắn có những người thầy lớn, được nhiều bậc thầy lớn trực tiếp chỉ dạy, hướng dẫn tu tập. Một trong những vị thầy cao quý đó là Hòa thượng Thích Thanh Từ. Thầy tôi rất khác biệt ở ĐẠO HẠNH lớn lao của Ngài mà tôi không thể nói thành lời, không thể viết ra được. Tất cả chỉ là cảm nhận. Đúng như trong ỹ nghĩa của cụm từ “tâm truyền tâm”.

Tôi may mắn được diện kiến Hòa thượng từ những năm trước 2.000. Khi đó thầy còn khỏe. Nếu những ai đã từng được Hòa thượng trực tiếp hướng dẫn cách ngồi thiên thì mới hiểu Thầy ân cần, chu đáo, nhẹ nhàng đến nhường nào. Tôi thì không thể và không bao giờ có thể quên được giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp, gần gũi và nhiều năng lượng, mượt mà và nhiều yêu thương như từ Thầy.

Tôi nghe Hòa thượng Thích Thanh Từ thuyết pháp nhiều lần. kể cả trực tiếp lẫn trên băng video. Tôi luôn nghĩ rằng Thầy thuyết pháp không giỏi như một số thầy khác nhưng tâm của Thầy lớn vô cùng. Tâm lớn đó toát hết ra mỗi lời nói, từng cử chỉ, mỗi bước đi. Đạo hạnh của Hòa thượng mới là cái mà chúng ta học theo, nương theo.

Mỗi lần có cơ hội đi Đà Lạt là tôi thường tìm mọi cách đến thăm Hòa thượng nơi thiền viện Trúc Lâm Đà Lạt. Chỉ cần bên Thầy vài phút thôi là tôi thấy như mình được nạp rất nhiều năng lượng. Có lần tôi thấy mệt, thế là nhấc máy gọi cho thầy Thái Trung, thị giả của Hòa thượng để hỏi xem Hòa thượng đang ở đâu. Thế rồi tôi mua vé may bay từ Hà Nội bay vào. Đơn giản chỉ cần ngồi cạnh Thầy ít phút thôi là tôi thấy mình khỏe lại. Bình an và năng lượng tỏa ra từ Thầy nhiều lắm, rất nhiều.

Tuần trước một học trò và là đồng nghiệp của tôi, em Bích Liên – Giám đốc văn phòng Thái Hà Books TP HCM bay ra Hà Nội công tác. Tôi tranh thủ và dùng trọn 1 ngày lái xe chở em và mấy bạn khác lên Yên Tử, thăm và chiêm bái  chùa Đồng. Tôi muốn em và các trò nhớ về Phật hoàng Trần Nhân Tông. Tôi trực tiếp làm hướng dẫn viên du lịch cho các trò. Buổi chiều tôi dẫn các em về thăm thiền viện Trúc lâm Yên Tử. Bữa đi đó rất ấn tượng, ai cũng thích. Hình như các trò trưởng thành nhiều và nhận được rất nhiều trong quãng thời gian chưa đầy 16 tiếng.

Phải nói thật rằng chỉ cần ngồi tại thiền viện Trúc Lâm, dù ở bất cứ ơi nào: Thường Chiếu, Tây Thiên Bạch Mã, … tôi đều như thấy có bóng Hòa Thượng Thích Thanh Từ ở đó. Tôi luôn tìm thấy ở những nơi này sự bình an đến kỳ lạ. Thiền đường luôn rất rộng mà không bày chi chít các loại tượng như các ngôi chùa ngoài miền Bắc khác. Tất cả chỉ là tượng Phật Thích Ca Mâu Ni ngồi thiền dưới gốc cây bồ đề. Hai bên là tượng của 2 ngài Văn Thù Sư Lợi cầm kiếm trí tuệ cưỡi sư tử và Phổ Hiền Bồ tát cưỡi voi trắng 6 ngà. Tất cả rất rất đơn giản nhưng thật ấm cúng và nhiều năng lượng. Tôi luôn dành ít nhất vài chục phút ngồi tĩnh tọa nơi đây. Và dĩ nhiên các học trò hay bạn bè đi theo cũng luôn làm cùng tôi.

Thầy tôi – Hòa thượng Thích Thanh Từ có công rất lớn khôi phục lại thiền phái Trúc Lâm Yên Tử do Phật Hoàng Trần Nhân Tông sáng lập ra. Hôm vừa rồi đi Yên Tử, mấy thầy trò chúng tôi dừng chân rất lâu nơi vườn Tháp để đảnh lễ Phật Hoàng, để đi nhiễu quanh tháp Ngài. Tôi tranh thủ nói chuyện với các trò về lịch sử thiền phái Trúc Lâm để các em biết rõ hơn. Khi về đến thiền viện Trúc Lâm, sau khi được quý thầy tặng sách của Hòa thượng Thanh Từ, em Vũ Hữu Tiến hỏi tôi:” Thế ai là tổ thức 4 ạ”. Tôi mỉm cười hỏi em ”Thế theo em, thì là ai”. Hữu Tiến nói “Hòa thượng Thích Thanh Từ, đúng không thầy”. Tôi gật đầu và khen trò mình giỏi.

Tự nhiên tôi nghĩ đến chuyến viếng thăm Hòa thượng năm nào. Khi đó Hòa thượng Thích Thanh Từ đã yếu rồi. Hình như quãng năm 2008 – 2009 thì phải. Tuy nhiên Thầy vẫn ngồi bên tôi và hỏi chuyện. Thầy vẫn dặn tôi nhớ ngồi thiền mỗi ngày. Thầy vẫn kiên nhẫn trả lời những câu hỏi thuộc loại trẻ con, rất sơ cơ của tôi. Từ Thầy tóat lên một đạo hạnh lớn lắm. Tôi luôn nghĩ, đạo hạnh này có thể cảm hóa được cả tướng cướp nữa là khác. Thế rồi Thầy dặn tôi ở lại ăn cơm và nhớ đi thăm cảnh thiền viện. Tôi may mắn rằng lần nào đến nơi đây cũng được Thầy ưu ái cho dạo chơi trong nội viện và ngồi chơi nơi cốc của Thầy.

Viết đến đây tôi chợt nhớ đến câu chuyện thời đức Phật. Khí đó các học trò của đức Phật tu trong rừng sâu giữ giới rất tốt, rất đoàn kết, rất tinh tấn đến mức các vị chư thiên cũng cảm kích. Câu chuyện nhắc tôi rằng đức hạnh là quan trọng vô cùng, là loại vũ khí lợi hại nhất, là tài sản lớn nhất. Những người xuất gia thường có loại tài sản này, hoặc lớn hoặc nhỏ. Nhưng tôi thấy hiếm ai có được đức hạnh và tình thương như Thầy Thích Thanh Từ. Điều này không chỉ tôi nói ra, không chỉ tôi nhận thấy mà rất rất nhiều người khác nữa đấy ạ.

Hiện nay, trong lúc không ít ngôi chùa và các quý sư lo đi cúng – tức làm việc không phải của người xuất gia, thì các thiền viện thuộc dòng Trúc Lâm của Hòa thượng Thích Thanh Từ rất chú tâm vào tu tập và hành thiền. Ngay lúc chúng tôi có mặt tại thiền viện Trúc Lâm Yên Tử bữa trước cũng thấy các Phật tử đến tu học. Rồi cách đây 1 tháng tôi có đến thăm thầy Thích Trúc Thái Phước nơi Trúc Lâm Đại Giác tại thị trấn sa Pa, nơi thiền viện đang được xây dựng mà khóa tu dành cho các bạn thanh niên vẫn đang diễn ra. Thật là quý hóa biết nhường nào.

Lần gần đây nhất tôi được đảnh lễ Hòa thượng Thích Thanh Từ là tết năm ngoái tại thiền viện Thường Chiếu. Hòa thượng đã yếu nhưng vẫn tiếp chúng tôi. Tôi chỉ ngồi dưới chân Ngài ít phút mà thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi đến đây cũng chỉ đơn giản muốn chúc tết Thầy và để được nương vào bóng Thầy, để được thầy nhắc nhở (không cần lời) cho việc hành thiền của tôi được đều đặn và tinh tấn, để tôi không nhụt chí mỗi khi chướng ngại tràn về.

Sáng nay tôi tọa thiền rồi đi thiền hành. Tôi gửi bình an đến một vài học trò. Tôi không quên gửi lời nguyện cầu đến chư Phật và vũ trụ nguyện mong cho Thầy tôi  - Hòa thượng Thích Thanh Từ đươc khỏe. Tôi cần nhất là thầy khỏe, thầy được ở trên cõi ta bà này. Để tôi và hàng vạn người con Phật đươc nương bóng Thầy. Không biết vậy thì tôi có ích kỷ quá không.

Kính bạch Hòa Thượng Thích Thanh Từ, con biết ơn Thầy nhiều lắm. Con nguyện học theo đạo hạnh của Thầy.

 

[ Quay lại ]