ĐOẢN KHÚC THƯƠNG YÊU
- Chi tiết
- Được đăng ngày Thứ ba, 12 Tháng tám 2008 21:06
- Viết bởi nguyen
NHỚ MẸ
Tăng sinh thiền viện Hiện Quang
Chỉ còn vài ngày nữa là đến đại lễ Vu Lan. Tất cả các thiền viện đang rộn rịp chuẩn bị đón lễ. Chánh điện rực rỡ hoa đèn. Phật tử tấp nập đến chùa dâng hương cúng Phật.
Những điệu tóc còn để chỏm, má phíng đồng tiền, cũng đang chuẩn bị đón lễ Vu lan. Các chú lăng xăng tìm tòi tài liệu, ôn lại giáo lý đã học để hái hoa dâng cha mẹ. Chú thì mượn Thầy tự điển Phật học tra cứu. Chú thì sưu tầm bài hát về mẹ … Sau giờ tụng kinh ngồi thiền, các chú tụ tập trao đổi, đoán thầm những câu giáo lý có thể được ra trong những nụ hoa mà mình hái dâng cha mẹ. Hy vọng hiện rõ trên từng nét mặt thơ ngây. Nụ cười rạng rỡ, ước nguyện mình sẽ trả lời câu hỏi chuẩn xác, lấy đó làm quà dâng tặng mẹ cha trong ngày báo hiếu.
Trong không khí tưng bừng ấy, con rưng rưng nhớ mẹ. Người đã suốt đời lao nhọc vì con. Người đã từng bước đưa con đến với chánh pháp. Nhưng con không bằng các chú điệu kia. Con đã bất hiếu. Con không để mẹ toại nguyện khi còn sinh tiền.
Làm sao kể xiết những nỗi nhọc nhằn của người mẹ già. Một mình nuôi dưỡng con thơ. Nghiêm khắc dạy răn như một người cha khi con phạm lỗi. Lúc lại dịu dàng từ ái, từng chén thuốc đắng mang dỗ con thơ. Nhớ đến hình ảnh mẹ già gầy yếu, phơ phơ tóc bạc bên giường, lòng con trĩu nặng. Những ngày giá rét trời còn mù sương, mình mẹ bước thấp bước cao, đôi vai oằn trĩu thùng gánh đến chợ, con thấy buốt tim. Cả đời mẹ chỉ mong được cùng con dưới cùng mái chùa để mà tu học. Nhưng con bất hiếu, không thể giúp mẹ thực hiện ý nguyện cho tròn. Khi con hiểu đạo sâu hơn, quyết định chuyên tu thì mẹ đã mất. Giờ đây nhớ mẹ, con chỉ cố gắng tu học, còn lại giúp đỡ những người nhỏ tuổi đồng tu.
LUÔN BÊN THẦY
Đạo Tỉnh
Thường Chiếu đã có từ dạo ấy. Dạo con vừa cất tiếng khóc vào đời. Vào thời điểm đất nước đang chuyển mình, Thường Chiếu cũng vươn mình chiếu sáng. Chúng con là đàng hậu học, không thể thấy được những hình ảnh đầy gian khổ của người đi trước. Từ mảnh đất khô cằn nắng cháy, cỏ tranh ngút ngàn, gai nhọn vây quanh, vậy mà nay đã biến thành những mảnh đất phì nhiêu, tùng bách xanh tươi, trái oằn chín mộng, cảnh vật trang nghiêm …
Năm 1986, Hòa thượng rời núi về ở hẳn Thường Chiếu. Dòng thiền Chân không cứ thế tuôn trào ra mọi miền đất nước, từ bắc vào nam, từ nam ra bắc. Thường Chiếu càng thêm tỏa rạng. Lần lượt Trúc Lâm cũng được hình thành. Sừng sững uy nghiêm như ẩn như hiển giữa đồi giữa núi chập chùng của xứ mù sương. Thiền Tông Việt Nam thực sự tỉnh giấc sau giấc ngủ dài đến hàng thế kỷ.
Bạch Thầy! Từ khi con được tắm mình trong dòng thiền ấy, con đã trút bỏ khá nhiều sân hận ưu phiền. Để hôm nay thấy lòng thanh thoát nhẹ nhàng. Bao kiếp qua, con đã chôn vùi trong ngũ dục, mê đắm cõi trần, không biết đâu là nẻo về chân thật. May nhờ chút duyên thừa còn xót lại đã giúp chúng con nghe được giòng pháp của Thầy và Hòa thượng. Gia đình con cũng đến với thiền viện. Sương thấm lâu dần, thân con ướt đẫm pháp lành.
Thầy ơi! Đường về còn muôn dặm, nhưng lòng chúng con luôn ở bên Thầy và Hòa thượng. Người đã một mình vun đắp đường lớn, để chúng con hôm nay không sợ lạc lối về. Có lẽ từ lâu, đó là đoạn đường mà chúng con đã đi, nhưng chưa một lần đến đích, chỉ vì:
Mắt mãi ngắm rừng hoa
Lạc mất lối về nhà
Chân trần trên sỏi đá
Máu thắm quảng đường xa
Hoa giọt mồ hôi đổ
Chưa lành vết thương khô
Chim đã bay về tổ
Hoa đã rụng bên mồ
Cứ thế mà đi nên muôn kiếp vẫn hoài công. Đã biết mà cố phạm. Thôi,
Xin nguyện nơi đây quyết một lòng
Hẹn về đến đó hãy rong chơi …
BÌNH GỐM MÃI SAY
Đậu Hũ
Ngày còn sống, cha mua hai miếng đất xa thành phố. Ông muốn tìm hơi hướm chút miền quê lúc tuổi già. Chưa già nhưng điềm báo đã xuất hiện. Bốn mươi tuổi, đầu cha trắng híu. Danh vọng tiền tài sừng sững nhưng mệt mõi cũng len dần qua sớ thịt làn da. Ông muốn đời sống an bình nơi thôn dã, nhưng không thể bỏ mặc hiện tại với phố lệ đây hoa. Muốn nghỉ ngơi nhưng phải đợi về già.
Chưa kịp già ông mất. Khi mọi thứ vẫn còn đầy đủ. Vợ con, danh vọng, tiền tài ... mọi thứ vẫn còn đó. Chỉ mình ông ra đi. Tuổi già không kịp hưởng. Ông mất, mẹ không có thì giờ để chăm sóc mảnh vườn, cũng không có thì giờ để nghĩ đến tuổi già. Miếng đất bỏ mặc không ai trông, rồi biến mất trong tay người khác.
Đời người là như thế. Ai cũng mãi say với chiếc bình gốm của mình. Những chiếc bình gốm sặc sỡ nên hình rồi vỡ vụn. Thời gian mãi trôi. Nhiều kẻ ăn cổ đã quay về, mà có người bình ngắm vẫn chưa xong. Kẻ này nối tiếp kẻ kia. Quên mất thời gian không chờ đợi. Quên mất vô thường bất chợt đến. Vẫn mãi mê không ngừng...
Qua rồi tuổi bốn mươi, tất bật như cha không còn. Phố lệ đầy hoa không ham. Chỉ một mảnh vườn xới tung chưa có hồi kết. Chữ nghĩa, bút giấy ... Không biết còn kịp quay về dùng bữa cỗ đầu hôm, hay vẫn như kẻ mãi nhìn chiếc bình gốm chưa xong ?