TU KHÔNG NÊN ĐỘC TÀI
- Chi tiết
- Được đăng ngày Thứ bảy, 11 Tháng tư 2015 13:27
Hạnh Đoan biên dịch
Một buổi chiều nọ Hòa thượng Diệu Pháp mới vừa an tọa, thì một vị tóc điểm muối tiêu tiến tới quỳ xuống, chưa khai khẩu đã tuôn lệ như mưa, khóc chẳng thành tiếng, mọi người an ủi, ông mới dần bình tĩnh được chút và bắt đầu hướng về Hòa thượng kể chuyện của mình, cầu xin chỉ dạy.
Ông vừa buồn vừa tự trách, giống như phát xuất nỗi niềm sám hối bi ai từ nội tâm, khiến người có mặt ở đó không ai là không rơi lệ.
Ông kể mình vừa bắt đầu hướng dẫn vợ và các con bước vào đường học Phật thì đã nhanh chóng dứt bỏ ăn mặn, toàn bộ thời gian rảnh ông đều dùng vào việc tụng kinh, hoằng pháp lợi sinh, tu tập tinh tấn.
Trước khi học Phật ông có mua một đầu máy video hiện đại, chỉ xem qua có 4-5 cuộn phim thôi, đến nay đã 10 năm, chẳng hề động tới nữa.
Riêng truyền hình, ngoại trừ nghe tin tức ra, các tiết mục văn nghệ khác ông cũng chẳng để mắt tới. Việc học Phật đem lại cho toàn gia ông nhiều cái hay vô cùng, có thể nói gần 10 năm nay, trong gia đình chẳng phát sinh điều gì bất như ý.
Điểm tuyệt nhất là cả nhà không hề vướng qua bịnh chi. Trong lúc cùng các bạn đạo bàn luận, ông thường nêu lên những cái hay về ăn chay, học Phật. Lòng đầy niềm tin và tôn kính đối với Phật.
Năm ngoái, có một bác sĩ bảo ông:
- Mười năm anh nay không ăn thịt, nhất định là thiếu dinh dưỡng, anh tự cho mình không bịnh, thì thấy như không có bịnh. Nhưng nếu anh đi bịnh viện kiểm tra máu mà không có vấn đề chi thì chúng tôi sẽ niệm Phật ăn chay theo anh!
Dưới sự cổ vũ của bạn đồng tu, ông bèn làm cuộc kiểm tra. Lúc lấy phiếu xét nghiệm, ông hỏi nhân viên:
- Huyết dịch tôi có vấn đề chi không?
Họ đáp:
- Có, năm nay ông tuổi gần 60 , mà máu huyết lại giống như người hai ba mươi tuổi, vậy là không bình thường.
Ông mới đầu hơi ngẩn ngơ một chút, sau đó bật cười. Khi đem kết quả tới cho mọi người xem, ông bảo:
- Nếu xét theo tiêu chuẩn người ăn mặn, thì máu tôi đương nhiên là bất thường. Nhưng tình trạng máy huyết giống thanh niên không phải là chuyện tốt hay sao? Bởi vì suốt mười năm nay tôi không động đến rượu thịt, thuốc hút, nên máu tôi đã được thanh lọc, tịnh hóa. Tiêu chuẩn này có thể nói là không giống phần đông người bình thường. Chúng ta ăn chay tức là đang tịnh hóa máu huyết mình, là phản lão hoàn đồng, là trở về với mộc mạc chân thực, khiến cuộc sống hôm nay thân ít bịnh, hoặc không bị bịnh khổ, khiến kiếp nhân sinh hữu hạn lại càng thêm tốt đẹp…
Nói đến đây, đột nhiên ông trầm tư một chút, mắt lệ tuôn rơi.
Ông sụt sịt kể, nửa tháng trước tai họa đã giáng vào gia đình ông. Đứa con gái ông cưng yêu nhất bỗng dưng liên tục hai ngày ăn gì đều ói, đi bịnh viện khám họ nói nó bị ung thư bao tử.
Nhưng không thể phẫu thuật vì bịnh đã phát tán trầm trọng. Bác sĩ nói sau này bịnh sẽ ngày càng chuyển ác, thời gian sống tối đa chỉ còn nửa tháng. Gia đình ông nghe tin này giống như bị đấm vào đầu, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, chẳng biết làm sao. Bác sĩ nói con gái ông bịnh là do cơ thể thu nạp ít mà làm quá sức, do lao lực tích lũy lâu ngày, thành bịnh nan y.
Ông tỏ vẻ nghi ngờ, nói:
- Thưa sư phụ, chẳng phải trong kinh Địa Tạng từng giảng, lễ bái tượng Địa Tạng, tụng kinh Địa Tạng sẽ được các thiện báo như gia trạch vĩnh an, kéo dài tuổi thọ, tật dịch chẳng đến... Nhưng vì sao nhiều năm nay con tụng kinh Địa Tạng và các kinh khác, mà hiện tại lại bị đại nạn ập xuống đầu như thế? Bà nhà con nói: “Nếu như không học Phật thì chẳng đến nỗi con gái phải bịnh nặng như vậy”.
Thế này thì e rằng thân thích láng giềng vốn không tin Phật sẽ càng dèm chê và trách um lên, thậm chí còn làm lung lay tín ngưỡng của con. Xin hỏi sư phụ, con đã trồng nhân gì mà bị ác báo này?
Hòa thượng ngồi xếp bằng trên tràng kỹ, đôi mắt khép nhẹ như đang lắng nghe. Thấy cư sĩ hỏi, ngài từ tốn đáp:
- Lời Phật là chân ngữ, thật ngữ, không gian dối, quyết chẳng gạt lừa người. Nhưng vì sao nhà ông gặp đại nạn như thế? Đây phải tự hỏi bản thân mình một chút. Như ông vừa nói, ngoài nguyên nhân do con gái ông lao lực quá độ thành bịnh ra, bản thân ông cũng có lỗi một phần. Tuy ông siêng năng học Phật nhưng chẳng bỏ được tính cố chấp độc đoán. Phật pháp cùng thế pháp vốn vô phân biệt, nhưng ông lại cho đối lập nhau. Một mặt ông đem Phật pháp tích cực giới thiệu cùng mọi người, khiến kẻ nghe pháp được lợi ích, thậm chí giúp nhiều người ly khổ đắc lạc, đó là rất tốt.
Nhưng ông cũng đem Phật pháp biến thành trói buộc, bắt vợ con “nhốt” trong khuôn khổ do mình định lập ra. Thậm chí khi vợ con ông ra ngoài, đi đâu, muốn trang điểm chút cũng bị ông phê bình cho một trận. Con cái ông thỉnh thoảng nếu nghe những khúc nhạc đang lưu hành, thì xem như phạm vào đại kỵ, có lỗi với phép tắc “đại giáo huấn” của ông, lập tức sẽ bị ông nghiêm khắc quở trách. Nếu họ tạm có chút phản ứng, thốt lời phê bình hay tỏ thái độ không phục, thì ông lớn tiếng quát la, thịnh nộ như sấm rền. Ông lập tức biến thành pháp quan, một bề làm vệ sĩ hộ giáo, như thể trong thiên hạ chỉ có ông mới là người học Phật chân chính. Hễ nghe trong Phật môn có chút việc không đúng pháp, thì ông ghim mãi trong lòng, phê tam bình tứ… Tuy ông có chánh tri kiến nhất định, nhưng mắt toàn chỉ thấy lỗi người, tâm chứa toàn thị phi phải quấy và nhìn ai cũng thấy đều là ngoại đạo. Thế là rất sai.
Ông phải biết mọi sự trên đời đều có nhân quả, mà người chân thật tu hành thì không nên dòm tìm, soi mói lỗi thế gian. Sai sót của ông chính là do quá chấp trước nên đã biến tâm mình thành tâm ma, rơi vào cảnh quỷ.
Thật ra cũng có ma bên ngoài, nhưng không có gì đáng sợ. Người tu phải khéo biến ma thành thiện tri thức giúp mình thành Phật. Năm xưa, lúc Phật Thích-ca làm tiên nhân nhẫn nhục để vua Ca Lợi chật thân thể, thì Ngài tuyệt không có ngã tướng, nhân tướng, chúng sinh tướng, thọ giả tướng. Không những tâm chẳng sinh oán hận mà còn phát nguyện tương lai mình thành Phật rồi, người sẽ độ đầu tiên là vua Ca Lợi. Đây mới là tấm lòng và cảnh giới tri kiến của Phật.
Ông có biết sau khi nổi nóng hầm hè với vợ con rồi, trong lòng họ thấy thế nào chăng? Do họ bị ông áp chế, khí oán hận không được bung ra, phải nén cả vào trong. Hơn nữa ngọn lửa vô minh của ông, tùy theo tiêu chuẩn đạo đức ngày càng thấp của xã hội mà càng cháy bùng dữ dội, thế là người nhà biến thành nạn nhân, thành chỗ trút bực, trút giận của ông. Họ phải chịu đựng trường kỳ tháng năm như thế, làm sao kham thấu?
Ông hiện giờ là một người hai mặt. Một mặt là kẻ rất có ái tâm, là chồng tốt yêu vợ, cha lành thương con. Còn một mặt khác nữa lại là kẻ có tâm ma hung ác, toàn gieo tổn thương trầm trọng cho quyến thân.
Giờ đây con ông vướng bịnh hiểm, ông chẳng những không phản tỉnh để nhìn ra lỗi mình, ngược lại còn oán trách Phật Bồ-tát không che chở chúc phúc là không nên. Cho dù Phật Bồ-tát có đại thần thông cũng không thắng nổi nghiệp lực của ông. Giống như hãng sửa xe trên thế giới dù có kỹ sư bảo trì tối ưu, nhưng cũng không sao sửa nổi những chiếc xe bị ông mặc tình chà đạp gây tổn hại. Con gái ông bị ép phải sống ngoan, sống tốt đúng theo khuôn khổ ông chế định, trong công tác nó lại luôn ráng làm vượt thành tích cho mọi sự được đẹp hơn, tuyệt đẹp… Vì vậy mà tinh thần, thể lực bị tiêu hao đến cực độ. Bữa dùng chay trưa nó thường bị bạn bè hiếu kỳ tranh nhau dùng hết, bản thân ăn không đủ no, lại chẳng muốn ăn ở ngoài.
Tối đến về nhà, đói quá sinh mệt, ăn cũng không được bao nhiêu. Như thế lâu dần, tạo thành nội thương bao tử, do tích lao thành bịnh. Những thống khổ, u buồn trong tâm được che đậy bằng nhiệt tình công tác nổi trội, đến mức bịnh nhập xương tủy mới đi bịnh viện thì đã muộn. Tôi nói tình huống vậy có đúng không? Ông còn trách Phật Bồ-tát nữa chăng?
Những cư sĩ khác tại hiện trường đều bị lời của Hòa thượng thu hút, hầu như quên mất “nhân vật chính” đang thỉnh pháp. Bây giờ nghe Hòa thượng hỏi, họ đều quay sang nhìn ông, thấy ông hai mắt dán chặt vào sư phụ, lệ tuôn đầm đìa. Nước mắt nước mũi chảy chèm nhèm làm ướt đẩm cả một phần áo nơi vùng ngực, mọi người đều thông cảm cho nổi thống khổ của ông. Nghe Hòa thượng hỏi, ông như sực tỉnh, lên tiếng yếu ớt:
- Bạch sư phụ, hỏng lẽ ái nữ của con hết cách cứu rồi ư? Con van xin ngài hãy cứu cháu giùm, nó còn trẻ quá!
- Ông vẫn chưa hồi đáp là những lời ta nói về tình hình của ông có đúng không?
- Dạ đúng hết! Hoàn toàn đúng! Là do con thực hành và hiểu Phật pháp không thấu đáo, là tại con hại ái nữ của mình. Nó mà chết đi, con cũng không thiết sống nữa!
- Ông chết rồi, vợ ông sống nổi hay sao, phần bụng trên của bà có một khối u cứng, mười năm trước ông đã từng sờ qua rồi, nhớ không?
Nghe đến đây, cư sĩ cả kinh thất sắc, òa khóc to, âm thanh vang trời động đất. Từ sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến cảnh một ông tuổi gần 60 bộc phát niềm bi thống dữ dội như thế, tiếng khóc ông lớn tiếng đến nỗi làm chấn động và ù cả hai tai tôi. Chỉ thấy hai gối ông khụy xuống, hai tay không ngừng đánh vào đầu mình, các cư sĩ gần bên vội giữ tay ông lại. Ông sầu đau cực độ, nói trong nước mắt:
- Quan Thế Âm Bồ-tát ơi! Con tình nguyện xuống địa ngục vô gián, vĩnh viễn đời đời kiếp kiếp không thoát ra, để xin đổi mạng cho ái nữ của con được sống! Quan Thế Âm Bồ-tát ơi! Là con có lỗi với bà vợ hiền huệ của mình, mười năm trước con có sờ và biết bà có khối u cứng trong bụng, nhưng con không nghĩ nó sẽ đoạt mạng bà, con thật quá ngu si! Lúc nào cũng cho mình là đúng, con thường tuyên bố: “Người quản tôi chưa sinh ra”. Nghĩa là trên đời này, không ai có thể quản được con. Con quá ngông cuồng kiêu mạn, tự sa vào tâm ma, quả báo vẫn là chính mình tự thọ. Hu hu! Con luôn cho rằng mình là người chồng tốt, cha lành. Té ra con chỉ là kẻ ôm tâm xấu hại người! Ha Ha! Vợ của con ba mươi năm nay luôn tròn phận hiền thê, mẹ đảm, một bề phu xướng phụ tùy… Con muốn học Phật bà cũng chìu, con bắt ăn chay, dù trong lòng bà không muốn, nhưng cũng nguyện ăn chay theo con bao năm nay. Sau đó con đề xuất ngủ riêng, đoạn dục… hễ con nói là bà vâng theo, chưa từng nghĩ đến tâm tư tình cảm của bà. Quên rằng bà cũng là người biết buồn, vui, hờn giận… con luôn cho là mình tu rât tinh tấn! Bây giờ con mới biết thế nào là học Phật đúng đắn! Con chính là ma quỷ luôn đem đến áp bức, thống khổ cho người, vì con chỉ biết có mình, luôn cho rằng cái gì mình cũng đúng, cũng hay. Không ai được phép cãi… con sống ích kỷ, tư lợi, sống luống uổng suốt bao năm nay, hu hu!... hu hu!
Tôi trước đây chỉ nghe các bà, các cô, các má… vừa khóc vừa rên, hôm nay lần đầu trong đời mới nghe một nam tử 60 khóc hù hụ, kể lỗi mình um sùm, vừa khóc vừa than vừa sám hối. Nếu như ông không thật tâm sám hối, sao có thể thốt ra những lời chẳng màng đến thể diện mình như thế?
Trong phòng khách bên phía quý bà đều bật khóc thành tiếng, còn quý ông thì không ai là không rơi lệ.
Lúc này tôi phát hiện chỉ có sư phụ là điềm nhiên đoan tọa, đôi mắt hơi khép của ngài khẽ động đậy. Trong lòng tôi bỗng nổi lên nghi vấn. Trước tình huống cảm động này vì sao sư phụ không chút xót thương mà cứ ngồi bất động như thế? Sao ngài không mau mau nghĩ cách phá giải giúp cho họ?...
Bỗng sư phụ khai khẩu, nhưng chẳng hề mở mắt, tuy âm thanh ngài không lớn, nhưng có đủ sức mạnh khiến các tiếng khóc nghẹn ngào ngưng bặt ngay:
- Ta đây có nói là con gái ông nhất định phải chết! Sao ông chẳng hỏi phương pháp cầu sống?
- Dạ?
Không khí trong phòng như ngưng đọng, mọi âm thanh hoàn toàn im bặt.
Lão cư sĩ bỗng quỳ mọp trước sư phụ, dập đầu lia lịa nghe vang thành tiếng, tại hiện trường mọi người đều quỳ xuống hết…
Sư phụ giống như không nhìn thấy cảnh tượng xúc động này, vẫn bình tĩnh từ tốn nói:
- Phật pháp là diệu pháp, “tất cả duy tâm tạo”, tâm có thể khiến ông đọa địa ngục, có thể khiến ông thành Phật, có thể khiến ông bị bịnh, tử vong, cũng có thể khiến ông hóa giải hàn băng, chuyển nguy thành an. Chú Đại Bi là thuốc hay vạn năng, khéo trị tám vạn bốn ngàn chứng bịnh. Nhưng cần phải sám hối chân thành thì tác dụng thuốc mới phát. Nếu như con gái ông lành bịnh rồi, ông có còn nóng nảy, độc tài, áp bức… nữa chăng?
- Quyết không! Con sẽ không dung dưỡng các tất xấu đó nữa, con sẽ đổi mới, làm lại từ đầu.
- Được! Tốt lắm! Nếu muốn thành Phật, trước phải thành người hoàn mỹ. Phật đối với tất cả chúng sinh đều từ bi. Phật là bậc đại giác, có thần thông trí huệ cao tột , nhưng Ngài chưa bao giờ nổi nóng cáu giận với đệ tử, chưa hề la hét chửi mắng ai. Pháp Phật giảng là giúp người minh lý, hiểu rõ đạo rồi, thì trong sinh hoạt ngày thường, trong công việc thực tiễn luôn thực hành Phật pháp. Đây gọi là “minh lý tức sự”. Chúng ta ngày ngày đều gặp rất nhiều việc xảy ra ngoài dự tính, bởi vì quý vị đã minh lý, đã hiểu Phật pháp, cho nên không để những cảnh đó chuyển, mà sẽ như pháp giải quyết, xử lý sự việc, đây chính là “minh lý tức sự”.
Người tu hành mà phát cáu, nóng nảy hét la ỏm tỏi là tối đại kị, có câu: “Lửa sân thiêu hủy rừng công đức” tuyệt không phải là lời hư vọng. Đã là đệ tử Phật mà không sửa đổi, không từ bỏ tính xấy này, thì cho dù cả ngày tụng nhiều bộ kinh, giảng pháp nhiều lần, độ biết bao người học Phật, thì bản thân cũng không ra khỏi tam giới. Để cho tính khí nóng nảy sân hận bộc phát là biểu hiện bản thân mình đang quá vô minh! Vô minh nghĩa là không sáng, bản thân quý vị Phật pháp không sáng tỏ, thì làm sao có thể độ người viên mãn được?
Trong thời đại hiện nay, con trai con gái, chỉ cần có chánh tri chánh kiến, có thể giữ ngũ giới thập thiện, thậm chí có thể ăn trường trai , đều là việc khó làm, rất hiếm, rất quý. Nếu như ông cứ chấp nhất cứng cỏi, vì cầu toàn mà khư khư đem giới luật của người xuất gia, áp đặt cho hàng tại gia, rồi ép buộc, quở trách họ, như thế quá ngu si, đây giống như “kéo mạ thúc lớn” (9), làm vậy chỉ khiến người lánh xa Phật pháp, biến Phật pháp thành khủng bố, đe đọa, áp bức…
Chẳng phải Lục tổ từng giảng : “Nếu lìa thế gian tìm con đường giác ngộ thành Phật, giống như tìm sừng thỏ, vĩnh viễn không tìm được”.
Con gái ông ra ngoài, có thể điểm trang chút ít hay mặc y phục lịch sự xinh đẹp, có thể cùng chúng bạn thường thức những ca khúc đang lưu hành (miễn là nội dung âm nhạc lành mạnh, có ích)… thì đều được cả. Không bắt buộc họ phải suốt 24 giờ niệm Phật mới là tinh tiến. Ông phải hiểu rõ Phật pháp như thế này: Tự thúc liễm ngôn hạnh, giữ gìn tác phong của mình chuẩn mực cũng chính là niệm Phật! Sống trong thế gian, đối diện mọi hình sắc cảnh duyên phải luôn có con mắt sáng suốt biết tuyển trạch pháp nhãn, “ưng vô sở trụ mà sinh kỳ tâm”. Mỗi ngày, buổi tối trước khi ngủ, ông nên sắp xếp tĩnh tọa chừng 40 phút, niệm Phật hoặc trì chú, hay tu pháp môn nào đó hợp với mình, nhằm giúp tĩnh tâm, mục đích giải trừ mỏi mệt cả ngày, cũng tính là khóa tu tối thường nhật.
Được rồi, chúng ta đã minh bạch chân tướng vũ trụ, tức là nhìn thấu phá. Nhìn ra rồi thì phải buông. Nếu như nhìn thấu phá mà chẳng buông, thì ông so với hàng tục nhân chưa nhìn thấu, càng chẳng tự tại, bởi vì trong lòng ông ngoài tám vạn bốn ngàn phiền não trần lao ra, còn bị áp lực Phật pháp đè nặng.
Bây giờ xin chư vị hãy buông tất cả hết, để được đại tự tại.
Mỗi cá nhân nên quý người bạn hữu duyên ở bên cạnh mình, là đệ tử Phật, ta đối với động vật có thể sinh lòng từ bi, vì sao lại cư xử vô tình với người bên cạnh, làm tổn hại thân nhân mình?
Ông bao niên kỷ mới tin Phật? Bao nhiêu tuổi mới trì giới? Có cư sĩ tin Phật mấy mươi năm rồi, đến nay chẳng phải vẫn còn ăn tam tịnh nhục ư? Ở đây tôi không nói đúng hay sai, mà chỉ nói vấn đề thời cơ, nhân duyên thôi, hễ trăng đến rằm thì tròn.
Cả nhà ngồi chung một bàn, có kẻ ăn thịt uống rượu, có người ăn chay tin Phật, thế thì một bàn cứ chia hai mâm, chẳng có gì là không đúng. Thế giới này chính là một bàn nhiều mâm mà. Lục tổ trong hoàn cảnh thắt ngặt đặc biệt vẫn phải phương tiện ăn rau canh thịt, rau ấy có dính vị thịt chăng? Chẳng ảnh hưởng đến việc thành tổ của ngài.
Không nên vừa hiểu chút Phật pháp, liền lập TA ở trỏng rồi khoa chân múa tay làm cảnh sát trong Phật giáo, một bề kiểm soát áp đặt, bắt bẻ lung tung. Đến khi ác quả thành hình thì hối hận đã muộn!
Đạo Thiên Chúa, Tin Lành giảng bác ái, đây cũng là quan điểm của Phật giáo. Chúng ta cần dùng tâm Bồ-đề bác ái của Phật cảm hóa chúng sinh tiến vào Phật môn, chứ đừng dùng phương pháp tranh đấu, chỉ trích quở mắng, rầy la.
Được rồi, cư sĩ mong giúp con gái ông chuyển nguy thành an? Thì 8 giờ sáng mai ông lên đại diện bắt đầu lễ Phật, tụng 7 biến “Sám Đại Bi” hồi hướng cho pháp giới chúng sinh. Xin ông nhớ nhắc con gái, ngày mai cháu ở nhà bản thân cũng phải bắt đầu tụng Kinh Địa Tạng, tụng cho đến khi cháu hoàn toàn bình phục, và từ đây về sau cháu hãy chuyên tụng Kinh Địa Tạng.
Còn phần ông, ngày mai lễ xong “Sám Đại Bi” rồi, thì bắt đầu lễ ba độ “ Lương Hoàng Sám”, lúc bái sám phải dùng tâm thành lễ bái giống như ông vừa thành tâm sám hối hồi nãy đó, nếu không thành tâm – thì sám hối tụng chú gì cũng chẳng linh – Phải khắc cốt ghi tâm, thành ý hết lòng mới có thể chiêu được cảm ứng “chấn thiên động địa”. Phần các cư sĩ, quý vị có chịu làm công đức này không?
- Chúng con đồng ý ạ!
Âm thanh hồi đáp vang vọng làm rung chuyển cả mặt kính lưu ly trong phòng.
Hòa thượng mỉm cười, nụ cười hoan hỉ như trẻ thơ, khuôn mặt tuổi tác của ngài tươi như đóa sen mùa hạ, khiến mọi người xúc động, chiêm ngưỡng không rời.
Các đệ tử đều biết Hòa thượng xưa nay không hề vọng ngữ, chỉ cần bạn làm y theo lời Ngài dạy, thì sẽ ly đắc lạc.
Trước khi kết thúc, Hòa thượng ngâm một bài thơ cho người suy ngẫm:
Không tức sắc, sắc tức không
Phật pháp diễn giải vô cùng thâm sâu
Đem thân hành pháp nhiệm mầu
Giúp người tỉnh giác tiêu sầu hết mê
Trong biển khổ hiện Bồ-đề
Muốn thành Phật phải oai nghi thiện lành
Độ mình độ khắp chúng sinh.
Học gương hoan hỉ, thấu tình cảm thông
Lòng bao dung tợ hư không
Có đi có đến, chẳng căng, chẳng dùn
“Trung đạo” hữu hiệu vô cùng
Rất là thích hợp nên thường hành luôn