headertvtc new


   Hôm nay Thứ hai, 23/12/2024 - Ngày 23 Tháng 11 Năm Giáp Thìn - PL 2565 “Tinh cần giữa phóng dật, Tỉnh thức giữa quần mê, Người trí như ngựa phi, Bỏ sau con ngựa hèn”. - (Pháp cú kệ 29, HT.Thích Minh Châu dịch)
tvtc2  Mongxuan
 Thiền Phái Trúc Lâm Việt Nam Thế Kỷ 20-21

khanhtueSuOng2024

CẢM NIỆM THÁNH ĐẢN

 Ni sư Như Đức

Tháng tư, nhưng cây phượng vẫn còn nở đỏ rực. Đi ngang con sông, thấy nhánh phượng bên bờ, một vầng hoa đỏ như ngọc chói chang trong nắng. Tôi chợt nhớ đến Ngọc Phượng, bạn cùng lớp hồi xưa. Nhớ luôn Thu Thảo ngồi cạnh nó. Hai đứa như hai thái cực. Thu thảo hiền lành ít nói.

Suốt buổi học chẳng thấy hé môi. Ngọc Phượng thì tía lia không ngớt. Vì sự đối nghịch đó mà bạn bè thường nhớ đến hai đứa một lần. Riêng Thu Thảo có một cái họ rất lạ. Ngày đầu tiên nghe cô giáo kêu tên Lục Thu Thảo, cả lớp quay ngược quay xuôi để ngó mặt nó. Con nhỏ cũng cừ. Bị bạn bè chọc ghẹo là bà con của Lục Vân Tiên, lục nồi, lục bình … gì gì đi nữa, nó vẫn làm thinh. Chỉ một lần, khi cô dạy văn giảng hai câu thơ của bà Huyện Thanh Quan “Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo. Nền cũ lâu đài bóng tịch dương …” nó bị đổi tên thành Hồn Thu Thảo, chúng tôi vừa kêu vừa cười như mọi lần, nó mới đứng lên thưa cô, nói chữ lục là màu xanh trong, ba nó dặn như thế. Cô giáo cũng đồng ý và rầy cả lớp, không được chọc ghẹo tầm bậy.

Chúng tôi mới biết, nó tuy ít nói nhưng không phải dễ chịu thua.

Ký ức của tôi về Phượng và Thảo không phải dừng ở chỗ tên họ. Chúng tôi thường học bài với nhau ở sân chùa. Vào những ngày lễ vía hay rằm lớn, quí cô hay đem cho sôi chè, trái cây.Đó là những món quà thần tiên. Như trái ổi hay chùm mận hái được từ vườn. Đặc biệt là vào lễ Phật đản, chúng tôi như hòa vào không khí chuẩn bị tươi vui. Phượng và Thảo có khi ở lại ăn cơm và ngủ lại với tôi. Trang trí vườn Lâm-tỳ-ni là chuyện thích nhất. Chúng tôi làm hoa giấy, kết vào những chậu hoa đặt chung quanh chỗ Phật đản sanh. Kết thành chuỗi treo chung với hoa lài, hoa sứ, học làm đèn hoa sen, dự lễ phóng đăng, lễ tắm Phật. Mỗi đứa được múc nước thơm tưới lên tượng sơ sinh. Không khí trầm hương nhã nhạc, thôi không nói làm gì, nỗi vui mừng chào đón đản sanh mỗi năm đều lặp lại, mà chúng tôi vẫn ưa thích.

Khi lớn lên, biết suy xét, Ngọc phượng chia sẻ với tôi những suy tư của nó. Cũng trong một dịp Phật đản, nó vốn là cây triết lý của lớp ban C, nên đã trích dẫn xa gần mấy câu thơ :

                    Tôi bước vào đời như loài thảo lộc
                    Rồi bỗng lớn lên như loài thú rừng

Bài thơ nói lên thân phận con người, sinh ra tình cờ như cỏ cây, không chủ động đời sống, không biết phải làm gì trong thế giới này. Rồi kết cuộc :

                    Sáng sáng dừng chân nhìn quanh lớp học
                    Nhìn lại đời mình, buồn đến thế ư?

Tôi biết bài thơ này của NXH. Bạn bè trong lớp cũng có đứa thuộc. Nhưng Phượng đi xa hơn. Nó nói đó là sự tìm kiếm, sự than vãn và đặt câu hỏi về sự toàn vẹn. Chỉ một người có thể trả lời, đó là Đức Phật. Với một người như thế, với một đời sống bắt đầu và kết thúc đều có mục đích hướng đi rõ ràng như thế, thì ngày sinh nhật của vị ấy mình tổ chức long trọng, chào mừng vui vẻ. Có những tiệc tùng sinh nhật mà mình tham dự một cách ngán ngẩm vì không biết kẻ ấy ra sao. Cách nói của Phượng, bạn bè trong lớp vẫn gọi là cụ non, nhưng chúng tôi phải công nhận nó đúng.

Thời gian chia cách đã lâu. Giữa chúng tôi có những dòng thay đổi. Có những dòng đời chưa kịp đến đã đi xa. Thu Thảo bây giờ chắc đang độ mùa thu, không còn như thuở xanh trong, đứng giữa lớp cãi lý cho một màu lục non. Phượng cũng không còn đỏ rực. Chúng tôi đều đã đi vào tuổi tri thiên mệnh. Ở tuổi này Khổng Tử cho rằng người ta đã sáng suốt, tỉnh táo, biết sống thuận lẽ đạo. Tôi đi theo con đường của đức Phật, càng lúc càng cảm nhận điều đó. Một vị Phật ngay từ khi vào đời, đã biết được lẽ minh triết trong cuộc sống, không đợi phải đi qua tuần tự thời gian.

Ngày trẻ tuổi, chúng tôi vẫn thường lý luận về đạo, nhưng vẫn vấp phải vô số sai lầm. Nếu nhìn lui vô số đời, ắt là si mê vô cùng. Giữa những quờ quạng mệt nhọc không biết bao lần đã tự hỏi “Đời mình buồn thế ư?”. Khi đức Phật ra đời, ánh sáng thấp lên giữa rừng đêm tối, thả xuống dòng đời chiếc thuyền cứu độ. Biết bao người nhẹ nhàng sống trong ánh sáng của bậc Đạo sư. Thấy biết được việc làm của mình. Biết giá trị sự có mặt của chính mình. Biết sống không đến nỗi uổng đời. Những điều đó nếu không đi theo sự chỉ dạy của Phật, nếu đóa hoa đàm không một lần xuất hiện, chúng ta vẫn không ngừng than khổ. Tôi muốn chia sẻ cảm nhận và niềm tri ân sâu xa đức Phật với bạn bè cùng thời, như Phượng chẳng hạn.

Biết lý luận, đặt câu hỏi và biết người giải đáp câu hỏi, nhưng có thể Phượng không tìm nó ngay dưới chân đức Phật. Trong đời sống, giữa những phức tạp đa đoan, vào một ngày thật bình thường, ta chợt nhận ra ánh sáng bình minh của lễ thánh đản.

[ Quay lại ]