headertvtc new


   Hôm nay Thứ tư, 20/11/2024 - Ngày 20 Tháng 10 Năm Giáp Thìn - PL 2565 “Tinh cần giữa phóng dật, Tỉnh thức giữa quần mê, Người trí như ngựa phi, Bỏ sau con ngựa hèn”. - (Pháp cú kệ 29, HT.Thích Minh Châu dịch)
tvtc2  Mongxuan
 Thiền Phái Trúc Lâm Việt Nam Thế Kỷ 20-21

khanhtueSuOng2024

Viết cho Tăng Ni sinh

chuahuenghiemCùng tất cả Tăng Ni sinh,

Hôm nay cầm bút viết cho chư huynh đệ, Thầy lại nhớ đến lớp Cao Đẳng Chuyên Khoa Phật Học Huệ Nghiêm của 50 năm về trước. Thuở ấy Thầy là một Tăng sinh nghèo, quê mùa, rất non trẻ nhưng cũng rất nhiệt thành với tâm nguyện cầu học Phật pháp.

Thầy trò chúng ta sinh ra không đồng thời nhưng lại đồng chí nguyện, đồng cầu giác ngộ giải thoát. Có thể nói anh em bây giờ nhiều phước hơn Thầy, được sống trong thời đất nước thanh bình. Thầy kém hơn chư huynh đệ ở điểm này. Là một tăng sĩ sống trong thời quê hương tao loạn, muốn gìn giữ đạo tâm kiên cố quả thực khó khăn. Vì thành tựu đạo nghiệp, một tăng sinh phải phấn đấu hết sức cam go với chính mình và mọi hoàn cảnh chung quanh.

Nhớ lại có những đêm khuya dưới mái Học viện Huệ Nghiêm, Thầy chong đèn ngồi đọc say sưa những trang kinh sử Phật Tổ. Gương hạnh, lời dạy và công đức tu hành của các Ngài chính là ánh đuốc soi đường, là nguồn động lực tiếp sức cho Thầy trong giai đoạn tu học khó khăn nhất thời bấy giờ.

Kể lại những kỷ niệm này, Thầy mong có thể chia sẻ với huynh đệ những trải nghiệm trên bước đường tu học và hơn hết là để nhắn nhủ với chính lòng mình, rằng đừng bao giờ quên đi tâm niệm ban đầu. Hãy giữ lấy tấc lòng son đã được ấn vào mảnh đất tâm của một tăng lữ trên bước đường tầm đạo. Tấc lòng của người con Phật.

Chẳng phải chúng ta vì cầu đạo mà chọn đời sống phạm hạnh đó sao? Chẳng phải chúng ta vì lợi ích tha nhân mà nguyện phụng sự chúng sanh là cúng dường chư Phật đó sao? Tất cả những tâm nguyện cao đẹp này, không phải chỉ để ở trong lòng mà hãy biến thành diệu lực của chính mình. Diệu lực ấy phát xuất từ nguồn tâm trong sáng nơi mỗi người.

Hãy thắp lên niềm tin cho mình cho đời bằng ánh sáng trí tuệ, hãy xoa dịu bao nỗi đau thương của cuộc đời bằng lòng bi mẫn vô lượng vô biên. Muốn được như thế, những năm tháng chúng ta cùng tu học bên nhau không gì quí giá bằng. Ở đây, chư huynh đệ được lắng nghe, được chia sẻ, được tu tập và được cả một khung trời tịnh thanh, với điều kiện chúng ta đừng phóng đãng buông lung, đừng đánh mất định hướng ban đầu của mình.

Hãy nhớ người con Phật là sứ giả của Như Lai, dấn thân vào đời bằng tất cả tình thương và ánh sáng tuệ giác nơi chính mình. Chúng ta không được quyền dừng lại, chỉ có thể bước tới mà thôi. Bởi vì ta đã tuyên thệ:

                        Xuất gia hoằng Thánh đạo,
                        Thệ độ nhất thiết nhân.

Nỗ lực tu tập là nhiệm vụ hàng đầu của Tăng Ni trong giai đoạn này. Đừng vì bất cứ lý do gì mà đánh mất nhân duyên quý báu có được ngày hôm nay. Một khi mất rồi, khó tìm lại được. “Hữu phước bất khả hưởng tận” luôn là lời cảnh báo quan trọng của người xưa. Chư huynh đệ không thể xem thường. Lo học cho thật tốt đi, đừng hoang phí một đời tu, đừng để ngày tháng trôi qua không kéo lại được. Tiền đồ ngày mai có xán lạn hay không, tất cả đều tùy thuộc vào thái độ và tinh thần học tập của chư huynh đệ ngày hôm nay.

Thầy có nghe nói, bên cạnh một số huynh đệ chăm chỉ học tập, vẫn còn một ít vị chưa ý thức được tầm vóc quan trọng của việc trau giồi kiến thức Phật học và công phu tu hành. Đã thế thì hai chữ “nghiệp dĩ” nhất định chư huynh đệ phải gánh vác cưu mang, không ai có thể thay thế được. Vô thường không hẹn, Diêm Vương không tha, Phật Tổ cũng không cứu nổi. Chừng đó Thầy biết phải làm sao! Hãy tỉnh thức. Quay đầu là bờ.

Thầy xin nhắc lại một lần nữa, bây giờ chúng ta chỉ có tu học thôi. Mặc cho thế sự đảo điên, mặc cho muôn duyên biến đổi, chúng ta kiên quyết nuôi dưỡng chí tu học vững bền. Được như vậy lo gì đạo nghiệp chẳng thành.

Huynh đệ hôm nay không sống trong thời đại dầu sôi lửa bỏng của chiến tranh như Thầy năm xưa, nhưng lại sống trong nền văn minh chất ngất tham vọng, trong sự cuồng nộ bất thường của thiên nhiên và sự suy thoái trầm trọng của đời sống đạo đức tâm linh, mất đi nền tảng nhân bản của con người.

Quả thật như đức Phật đã từng nói, chúng ta khác nào những đứa trẻ đang rong chơi vui đùa trong nhà lửa tam giới, không hề hay biết ngôi nhà sắp sập, lửa dữ cháy sém một bên. Nói lên điều này là Thầy muốn nhấn mạnh với chư huynh đệ, chúng ta không thể chần chừ được nữa. Bao nhiêu tinh lực hãy dồn hết vào công phu tu học, thực hiện cho kỳ được tâm nguyện “Thượng cầu Phật đạo, hạ hóa chúng sanh”.

Cuối cùng xin gởi đến Tăng Ni mấy vần thơ thuở Thầy còn là Tăng sĩ trẻ:

                        Trời đêm trong vắng mộng đôi câu,
                        Lãng khách mê tân nếu hồi đầu.
                        Lo gì trăng sáng đâu từng thiếu,
                        Non nước ngàn xưa một tâm thâu.

 

- HT  Thích Nhật Quang -

[ Quay lại ]